80s toys - Atari. I still have
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 159

 Q.4 - Chương 37: Ta Chờ Chàng Đã Lâu


 Vậy mà sau một khắc, nụ cười trên mặt Kiều Nạp Sâm lại cứng lại. Thích Ngạo Sương cũng giật mình ngay tại chỗ.

Bởi vì, bởi vì ĐịchThản Tư lặng yên không tiếng động xuất hiện ở trước mặt bọn họ, đứng trước mặt Cửu Thiên Thành Chủ.

ĐịchThản Tư bình tĩnh đứng ở trước mặt hai người, nhàn nhạt nhìn hai người.

Mà Cửu Thiên Thành Chủ trong lòng mừng như điên, vội vàng hô to: "ĐịchThản Tư, ĐịchThản Tư! Ngươi đã đến là tốt rồi. Hai người kia muốn giết ta, ngươi cứu ta. Đúng, ĐịchThản Tư, ngươi có thể giết bọn họ, ngươi mau giúp ta giết bọn họ!" Cửu thiên Thành Chủ đến cuối cùng điên cuồng hô lên.

Nét mặt ĐịchThản Tư không có một tia biến hóa, chỉ là bình tĩnh nhìn Thích Ngạo Sương, lạnh nhạt nói: "Là ngươi muốn giết hắn? Lý do?"

"Đúng, hắn không thể không chết." Thích Ngạo Sương cũng bình tĩnh, nhàn nhạt nói ra một câu nói như vậy. Đây không tính là lý do, nhưng cũng tương đương với không trả lời.

"ĐịchThản Tư! ĐịchThản Tư, cùng bọn họ nói nhảm làm cái gì? Nhanh chóng thay ta giết bọn họ!" Cửu Thiên Thành Chủ ở sau lưng ĐịchThản Tư gào thét, "Nhanh lên một chút! Chẳng lẽ ngươi muốn tỷ tỷ ngươi làm quả phụ sao?"

ĐịchThản Tư mặt lạnh lùng, nhìn Thích Ngạo Sương không nói gì. Thích Ngạo Sương cũng không có tránh né, trực diện đối kháng ánh mắt của hắn.

Kiều Nạp Sâm trừng mắt nhìn, cũng không nói chuyện.

" ĐịchThản Tư! Ngươi rốt cuộc đang làm gì? Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ tình trạng bây giờ? Bọn họ muốn giết ta! Bọn họ mới vừa rồi ám sát ta! Cửu Thiên Thành Chủ thẹn quá hóa giận hô to, cũng không dám mình tự rat ay với Thích Ngạo Sương và Kiều Nạp Sâm, bởi vì hắn hiểu đối thủ này thực là vượt xa hắn, càng hiểu tính tình bất định của ĐịchThản Tư. Nhưng nếu tự mình động thủ, Địch Thản Tư có lẽ sẽ ngăn cản.

"Hắn chết đi, có người khác sẽ thay hắn làm Cửu Thiên Thành Chủ, hơn nữa còn làm tốt hơn hắn." Thích Ngạo Sương thanh âm trầm thấp phun ra một câu như vậy .

"Cái gì? ! Cái gì!" CửuTthiên Thành Chủ kinh ngạc hô to, không thể tin nhìn Thích Ngạo Sương, tiếp giống như bị giẫm phải đuôi mà nhảy dựng lên, duỗi ra ngón tay chỉ vào Thích Ngạo Sương nói, "Ta hiểu, ta biết! là do tên tạp chủng kia phái ngươi tới phải không! Thật không nghĩ tới, hắn cư nhiên có khả năng này! Ta quả nhiên nên sớm diệt trừ hắn! Sớm nghe nói hắn hiện tại có mấy phần khả năng, không ngờ lại có thể có sự trợ giúp từ các ngươi!" Cửu thiên Thành chủ cắn răng nghiến lợi giận dữ mắng. Trong lòng cũng là khiếp sợ không thôi. Hoàn toàn không nghĩ tới thế lực của cái đồ tạp chủng đó lại tăng lên nhiều vậy, hơn nữa lại có thể mời được cả sứ giả của Học Viện ám sát mình.

ĐịchThản Tư vẫn không có nét mặt gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Thích Ngạo Sương, nhàn nhạt hỏi: "Đó là mong muốn của ngươi?"

"Đúng!" Thích Ngạo Sương ngắn gọn nhưng hữu lực một chữ trả lời.

ĐịchThản Tư không nói gì thêm rồi, mà là tay phải nhẹ nhàng vung lên. Động tác ấy thật là hời hợt, tùy ý.

Sau một khắc, âm thanh om sòm của Cửu Thiên Thành chủ chợt biến mất, ngực có một lỗ khổng lồ. Xuyên qua cái lỗ máu me đó còn thấy cả cái xe ngựa ở phía sau lưng. Mà trái tim của hắn ta đã không còn thấy tung tích. Máu không tiếng động, điên cuồng chảy xuống. . . . . .

Cửu Thiên Thành Chủ nhìn ĐịchThản Tư lạnh nhạt thu tay lại, lại chậm rãi nhìn xuống ngực mình, mặt tràn đầy vẻ không thể tin cùng sợ hãi, sau đó thân thể cũng từ từ ngã xuống.

Kiều Nạp Sâm há to mồm, ngây ngốc nhìn trước mắt. Nhìn tay ĐịchThản Tư, quay lại nhìn Thành Chủ kia đang nằm trên mặt đất, đầu óc nhất thời quên mất phải suy nghĩ.

ĐịchThản Tư cứ như vậy hời hợt giết chết tỷ phu của hắn, giết chết trượng phu của tỷ tỷ hắn! Cửu thiên Thành Chủ đã chết!

Đáy lòng của Thích Ngạo Sương dâng lên một cỗ khí lạnh, nhưng không ngoài ý muốn. Giống như ĐịchThản Tư làm vậy là trong dự định của nàng.

Một cỗ hơi thở lạnh lẽo bao phủ ở chung quanh, Kiều Nạp Sâm nhìn thi thể trên đất nuốt nuốt nước miếng của mình, nhưng thủy chung không nói gì.

"Đi thôi." ĐịchThản Tư nhẹ nhàng khạc ra một câu, vẻ mặt lạnh nhạt chuẩn bị rời đi. Giống như mới vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy.

Thích Ngạo Sương gật đầu một cái, cũng đi theo phía sau ĐịchThản Tư.

Người trong xe ngựa hoàn toàn không có lộ diện, cũng không có phát ra bất kỳ thanh âm nào. Kiều Nạp Sâm xông xe ngựa trừng mắt nhìn, sau đó cũng yên lặng đi theo. Thi thể sẽ có người khắc phục hậu quả, cái này cũng không cần hắn quan tâm.

Đi tới trước mặt, Tẫn Diêm mặt lạnh lùng đứng ở một bên chờ. Ở bên cạnh hắn, là hai người giống như đã chết. Hai người kia đã chết hồi lâu. Tẫn Diêm nhìn thấy đoàn người Thích Ngạo Sương đi ra , thấy ĐịchThản Tư, nhưng cũng không có kinh ngạc. Chỉ là trầm mặc đi theo phía sau cùng nhau rời đi.

Cây cối trong an tĩnh trở lại, chỉ có hơi tiếng gió.

Một lát sau, vang lên thanh âm nhỏ nhẹ huyên náo. Là có người tới sau. Một đám quần áo màu đen thân thể tay kiện tráng, nhanh chóng dọn dẹp mặt đất, khiêng thi thể đi. Đem tất cả đều khôi phục như ban đầu.

Khi tất cả kết thúc về sau,trong chiếc xe ngựa kia, một bàn tay thon dài vén màn lên.

"Đều đi cả rồi sao?" Một âm thanh mềm mại đáng yêu vang lên, cái thanh âm này làm cho người ta thần hồn điên đảo, làm cho người ta không nhịn được phải trộm nhìn dung nhan.

"Đúng vậy, tiểu thư, đều đi cả rồi." Trong bóng đêm, một âm thanh khác trầm thấp trả lời. Chỉ nghe tiếng người, không thấy hình dáng.

"Thiếu niên tóc đỏ kia là ai?"Thanh âm mềm mại đáng yêu có một tia tò mò.

"Tiểu thư, người kia là một trong ba sứ giả của năm na, là người thông qua tám tầng khảo hạch ngay lần đầu tiên, đánh bại Kiều Nạp Sâm, chiếm vị trí thứ hai. Kế dưới ĐịchThản Tư." Thanh âm trầm thấp giải thích không có một tia tình cảm nào.

"Như vậy a, thật là trẻ tuổi a. Hơn nữa, đầu gỗ ĐịchThản Tư rất để ý đến hắn. Chẳng lẽ ĐịchThản Tư thật sự là có hứng thú với nam nhân sao? Ha ha. . . . . ." Thanh âm trầm thấp đáng yêu nở nụ cười làm cho lòng người mềm nhũ.

"Dĩ nhiên không phải."Thanh âm trầm thấp vẫn kiên trì đáp trả.

"Ta nói giỡn thôi. Ta dĩ nhiên biết cái cộc gỗ đó đối với nam nữ đều không hứng thú, hứng thú của hắn cũng chỉ là thực lực mà thôi. Nhưng hôm nay hắn lại để ý thiếu niên tóc đỏ như vậy, ta rất ngạc nhiên. . . . . ." Thanh âm mềm mại đáng yêu không che giấu được tò mò.

"Tiểu thư, tốt nhất không cần. Người cũng thấy đấy, ĐịchThản Tư có thể nhẫn tâm giết chết tỷ phu của hắn." Thanh âm trầm thấp trong giờ phút này không còn lạnh lùng nữa, mà là có một tia lo lắng. Hắn biết rõ thực lực của ĐịchThản Tư. ĐịchThản Tư thực ra là đã sớm phát hiện sự hiện hữu của hắn, chỉ là không có để ý tới thôi. ĐịchThản Tư là nhân vật rất nguy hiểm, hắn tuyệt đối không cửa có thể chọc vào.

"Ta hiểu rõ, ta sẽ có chừng mực." Thanh âm mềm mại đáng yêu có chút bực mình "Tốt lắm, chúng ta cũng trở về đi. Lần này có thể làm cho Kiều Nạp Sâm thiếu một nữa ân tình, tiểu ác ma này thật khó dây dưa."

"Vâng" thanh âm trầm thấp nghe lệnh. Tiếp một đạo tàn ảnh thoáng qua, một che mặt nam tử trẻ tuổi liền xuất hiện ở trên xe ngựa, nhẹ nhàng vung roi vào con ngựa. Xe ngựa chậm rãi không tiếng động biến mất.

Bạch Diệp Lâm, lại một lần nữa khôi phục vẻ trước đó.

Ánh trăng vẫn như cũ, nhưng tình thế đã thay đổi.

Trở lại khách sạn, ĐịchThản Tư đi ở phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại đối với Thích Ngạo Sương nói: "Cùng ta đi vào."

Thích Ngạo Sương liếc nhìn Kiều Nạp Sâm , Kiều Nạp Sâm nặt dày nháy mắt, ý là không có gọi ta, ta không cần đi vào. Thích Ngạo Sương gật đầu với Tẫn Diêm một cái, ý bảo hắn không cần lo lắng, cứ chờ bên ngoài.

Thích Ngạo Sương đi theo ĐịchThản Tư vào cửa, ĐịchThản Tư trở tay đóng cửa lại sau đó dẫn đầu ngồi ở trên ghế sa lon. Thích Ngạo Sương cũng chậm rãi đi tới ngồi xuống.

"Thích Ngạo Sương." Chợt ĐịchThản Tư mở miệng

“ Ta ở đây." Thích Ngạo Sương cũng nhẹ nhàng trả lời.

"Cái thế giới này, chỉ có ngươi mới hiểu ta." ĐịchThản Tư chợt sâu kín phun ra một câu nói như vậy. Khi hắn động thủ giết chết cửu thiên thành chủ thời điểm, ĐịchThản Tư liền hiểu rõ, cái thế giới này, quả nhiên chỉ có Thích Ngạo Sương hiểu rõ hắn. Kiều Nạp Sâm mang vẻ mặt kinh ngạc nhìn thật buồn cười. Chỉ có thích Ngạo Sương vẻ mặt lạnh nhạt, giống như sự xuất hiện của hắn tuyệt không ngoài ý muốn.

"Ta hiểu người, nhưng không có nghĩa là ta tán thành cách làm của ngươi." Thích Ngạo Sương lại nói như vậy.

"Không sao cả, hiểu rõ là tốt rồi." ĐịchThản Tư lại tuyệt không để ý, tiếp tục nói, "Thích Ngạo Sương, không nên để cho ta thất vọng, nhanh tăng thực lực đi. Đường của ta chọn, không có ngươi, ta sẽ cảm thấy vô vị tẻ nhạt."

Thích Ngạo Sương trầm mặc, lẳng lặng nhìn ĐịchThản Tư lạnh lùng nói xong, rồi lại im bặt.

"Đi đi, làm chuyện ngươi cần làm. Nhưng là, không cần làm trễ nãi quá lâu." ĐịchThản Tư chậm rãi trầm giọng nói, "Tâm tư của ngươi nên bỏ nhiều hơn vào tu hành"

"Được, hôm nay, cám ơn ngươi." Thích Ngạo Sương đứng dậy, tâm tình phức tạp nói cám ơn.

"Không nên nói cám ơn với ta, ta làm việc đều có lý do của mình." ĐịchThản Tư cũng không quan tâm nói.

Thích Ngạo Sương gật đầu một cái không nói thêm nữa, xoay người mở cửa rời đi. Tựa như ĐịchThản Tư nói, hiện tại nàng là còn có việc phải làm. Chính là đi thông báo cho Vi Ân Tư có thể bắt đầu hành động, phải nhanh một chút mới được. Mau sớm ổn định thế cục, đi lên chức thành chủ.

Tẫn Diêm vẫn lẳng lặng đứng ở cửa chờ, thấy Thích Ngạo Sương ra ngoài tiền tiến lên. Kiều Nạp Sâm đã trở về mình phòng đi ngủ. Dù sao chuyện kế tiếp hắn cũng không cần quản, ĐịchThản Tư cũng sẽ không tìm hắn để "Nói chuyện tâm tình" .

"Đi, tẫn Diêm, tìm Vi Ân Tư ." Thích Ngạo Sương nói thật nhỏ.

"Dạ, tiểu thư." Tẫn Diêm gật đầu.

Hai người lặng yên không tiếng động ra cửa, hướng nơi bí mật mà đi tới. Vậy mà, ở cửa đại môn cách đó chỗ Vi Ân Tư không xa, họ lại bị người ta ngăn lại.

Mà cản bọn họ là một nữ nhân, một nữ nhân đẹp tới mức tận cùng xinh đẹp.

Nàng ta uyển chuyển như liễu, Gương mặt tinh xảo như mặt trăng, mị nhãn như tơ, tóc dài mềm mại đen nhánh theo gió nhẹ nhàng tung bay, lay động lòng người, khẽ mỉm cười, nghiêng nước nghiêng thành. Người đẹp như vậy lại đứng ở ngã tư đường tiến lên ngăn cản Thích Ngạo Sương và Tấn Diễm.

"Thích Ngạo Sương. . . . . ." Cô nàng xinh đẹp mở miệng, thanh âm mềm mại đáng yêu làm cho người ta nhũn cả xương cốt"Ta chờ chàng đã lâu. Làm sao bây giờ chàng mới đến?"


Q.4 - Chương 38: Thích Ngạo Sương Bị Nghi Ngờ


 “Thích Ngạo Sương….” Nữ tử vô cùng xinh đẹp từ từ mở miệng, giọng nói mềm mại đáng yêu khiến người ta dường như quên cả hít thở và suy nghĩ, “Ta chờ huynh đã lâu. Sao bây giờ huynh mới tới?”

Thích Ngạo Sương im lặng nhìn người trước mặt, không nói tiếng nào. Tẫn Diêm thì càng không nói gì rồi.

Thích Ngạo Sương im lặng đi về phía trước, lướt qua nữ tử kia, định rời đi.

“Đợi đã nào…! Thích Ngạo Sương!” Nữ tử tuyệt sắc vừa thấy thái độ của Thích Ngạo Sương thì mặt liền biến sắc, vội vàng vươn tay cản đường nàng.

“Ta nghĩ ta và muội không cần phải nhận nhau. Người nhờ muội tới giúp là Kiều Nạp Sâm. Ta không nợ muội nhân tình gì.” Mặt Thích Ngạo Sương lạnh lùng, trả lời nhàn nhạt.

Nữ tử tuyệt sắc hơi sững sờ nhưng ngay lập tức liền thoải mái. Với thực lực của Thích Ngạo Sương, lúc ở rừng Bạch Diệp hắn đã có thể cảm nhận được hơi thở của mình trong xe ngựa thì bây giờ nhận ra thân phận của mình cũng không có gì là lạ cả. Có điều thiếu niên trẻ tuổi thế này mà nói chuyện thật là thẳng thắn, rất không khách sáo!

“Chẳng lẽ huynh nỡ lòng nào nhẫn tâm từ chối một nữ tử ngưỡng mộ huynh nói với huynh vài câu hay sao? Chỉ mất chút thời gian thôi mà.” Nữ tử tuyệt mỹ với đôi mắt quyến rũ và xinh đẹp, nói thật nũng nịu, từ từ bước lên trước, định dựa vào người Thích Ngạo Sương.

Thích Ngạo Sương nhẹ nhàng di chuyển, tránh khỏi người nữ tử tuyệt mỹ kia, lạnh lùng nói: “Ta không rảnh, cũng không có hứng thú với muội.”

Mặt nữ tử tuyệt sắc hơi thay đổi nhưng vẫn không buông tha mà cười một cách quyến rũ rồi nói: “Thích Ngạo Sương, đừng tàn nhẫn vậy chứ. Chỉ một chút, một chút thôi mà cũng không thể sao?”

“Không rảnh.” Mặt Thích Ngạo Sương lạnh nhạt, không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, lập tức đi về phía trước. Tẫn Diêm cũng đi theo với khuôn mặt lạnh lẽo.

“Huynh!” Nữ tử tuyệt sắc quay lại nhìn theo bóng lưng Thích Ngạo Sương, giẫm mạnh chân, trên mặt đầy không cam lòng, cứ như vậy mà nhìn theo Thích Ngạo Sương và Tẫn Diêm cho tới khi họ đi mất.

Hai người tới nơi ở của Vi Ân Tư thì Tẫn Diêm mới nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, nữ nhân kia…”

“Không cần để ý tới nàng ta.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt trả lời. Bởi vì từ trong mắt nàng ta nàng đã thấy rằng nàng ta cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Tò mò về mình nên mới muốn đến gần mình, hoặc có thể nói là muốn dựa vào sức hấp dẫn của nàng ta mà quyến rũ mình thôi. Nữ nhân này không cần phải để ý. Hơn nữa đôi mắt của nữ nhân đó quá yêu mị, hoàn toàn là thái độ chơi đùa. Người như vậy không sống nghiêm túc mà chỉ coi cuộc đời như trò chơi mà thôi, kể cả kẻ khác và chính nàng cũng vậy.

Lúc nhìn thấy Vi Ân Tư thì thấy hắn đang đè nén kích động trong lòng mà bước lên đón.

“Đã làm xong rồi. Sáng sớm ngày mai huynh hãy hành động đi.” Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nói.

“Hắn…” Vi Ân Tư không thể tin được.

“Đã chết.” Thích Ngạo Sương hờ hững nói, “Huynh nhanh lên. Tẫn Diêm, ngươi ở lại giúp Vi Ân Tư, có chuyện gì thì lập tức cho ta biết. Ta còn phải tới chỗ Phá Thiên, nếu cần thì ta sẽ nhờ huynh ấy giúp ngươi. Tin rằng huynh ấy cũng mong có nhiều đồng minh.”

“Ừ. Thích Ngạo Sương, ta thật không biết nói gì cho phải nữa.” Vi Ân Tư kích động tới mức siết chặt nắm tay.

“Vâng, thiếu gia.” Tẫn Diêm nhỏ giọng đáp rồi lui ra.

Thích Ngạo Sương xoay người, phất nhẹ tay: “Được rồi, các huynh đi sớm về sớm. Chuyện này làm càng nhanh càng tốt.”

“Ừ ừ.” Vi Ân Tư gật đầu liên tục, không che giấu được sự kích động trong giọng nói. Rốt cuộc có thể đường đường chính chính đón Bối Sắt Phân Ni yêu quý về rồi. Thật ra thì không làm thành chủ cũng được nhưng muốn cưới được Bối Sắt Phân Ni thì phải làm thành chủ, vậy thì nhất định phải ngồi lên cái ghế đó!

Lúc Thích Ngạo Sương ra khỏi nơi ở của Vi Ân Tư thì nữ tử tuyệt sắc vẫn còn chờ ở đó. Thấy Thích Ngạo Sương bước ra thì nàng ta đi nhanh tới đón. Thích Ngạo Sương nhàn nhạt nhìn nàng ta, không nói gì, điểm nhẹ mũi chân, bay lên trời, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của nữ tử tuyệt sắc.

“Đáng ghét! Thích Ngạo Sương! Xú tiểu tử!” Nữ tử tuyệt sắc đứng dưới đất, cắn chặt răng, dậm mạnh chân, nhìn bầu trời, trầm giọng nói, “Thậm chí đến liếc mắt cũng không. Một ngày nào đó ta sẽ cho huynh biết sự lợi hại của Á Sa Ni Na!”

Sáng sớm hôm sau, toàn trấn xôn xao.

Thành chủ thành Cửu Thiên tử vong ngoài ý muốn, phần lớn thần tử thành Cửu Thiên ủng hộ một thiếu niên tên là Vi Ân Tư lên làm Thành chủ kế nhiệm. Có tin rằng người này chính là đứa con riêng mất tích nhiều năm trước của Thành chủ. Một số ít người ủng hộ con trai của Thành chủ thành Cửu Thiên là Cơ Lạp, mà Cơ Lạp đứng trong đại sảnh lớn tiếng mắng Vi Ân Tư là đồ con hoang, vừa khóc vừa làm loạn, mất đi tiên cơ. Hiển nhiên Vi Ân Tư không phải là người được chỉ định làm Thành chủ thành Cửu Thiên kế nhiệm. Hơn nữa thành chủ thành Thiên Bảo cũng ủng hộ chuyện này hết sức mình nên coi như là đã định Vi Ân Tư là Thành chủ.

Ngày hôm sau, thành chủ thành Bích Ngọc kén rể cho con gái mình là Bối Sắt Phân Ni. Không ai ngờ được người mà Bối Sắt Phân Ni chọn lại là Vi Ân Tư – người vừa nhận chức thành chủ thành Cửu Thiên. Thái độ thân thiết của bọn họ làm Thành chủ thành Cụ Phong lo lắng. Xem ra hai người này không phải mới biết nhau mà giống như người yêu xa cách đã lâu vậy. Đây không phải là chuyện tốt với thành Cụ Phong. Bởi vì thành chủ thành Thiên Bảo ra sức giúp Vi Ân Tư ngồi lên ghế thành chủ là một sự giúp đỡ lớn. Bây giờ thành Cửu Thiên lại kết thông gia với thành Bích Ngọc. Đây chính là muốn cô lập thành Cụ Phong. Thành chủ thành Cụ Phong không còn tâm trạng đâu mà thưởng thức cảnh tượng vui mừng trước mắt nữa. Ông vội vàng rời đi.

Đêm đến, trong một căn phòng của quán rượu Tinh Thần, Vi Ân Tư và Bối Sắt Phân Ni mặt tràn đầy hạnh phúc chờ Thích Ngạo Sương tới.

Thích Ngạo Sương đẩy cửa ra, mỉm cười nhìn hai người đang hạnh phúc trong phòng, gật đầu ý bảo hai người không cần khách sáo như thế bởi vì bọn họ đều vội vàng định đứng lên.

“Thích Ngạo Sương, huynh đã tới rồi!” Vi Ân Tư vẫn cực kỳ kích động, không thể che giấu sự hưng phấn trên mặt.

“Muốn cảm ơn thì cảm ơn huynh ấy ấy. Huynh ấy mới là nhân tố quan trọng nhất.” Thích Ngạo Sương nghiêng mình tránh ra, để lộ Kiều Nạp Sâm đang nở nụ cười xấu xa.

“Kiều Nạp Sâm học trưởng….” Vi Ân Tư và Bối Sắt Phân Ni ngây ngẩn, nhìn Kiều Nạp Sâm đang cười xấu xa, không hiểu gì.

“A, ta nói sao hoa khôi Bối Sắt Phân Ni của học viện sao lại tùy hứng thế, để nhiều nam nhân muốn chết muốn sống vậy nhưng không đáp lại chút nào, thì ra là trong lòng sớm đã có tên này.” Kiều Nạp Sâm bước lên, vỗ mạnh một cái lên vai Vi Ân Tư khiến hắn đau đến nhe răng trợn mắt. Bối Sắt Phân Ni cũng xấu hổ, nhưng là xấu hổ của người đang yêu.

“Ngồi đi. Để ta từ từ kể cho huynh.” Thích Ngạo Sương ý bảo Tẫn Diêm sau lưng cùng ngồi xuống. Đợi mọi người ngồi xong thì nàng mới nói rõ ràng mọi chuyện. Đương nhiên chuyện đánh chết thành chủ thành Cửu Thiên thì nàng đổ lên đầu Kiều Nạp Sâm chứ không nói ra là Địch Thản Tư.

Kiều Nạp Sâm tức đến mức trợn rắng mắt. Biết Thích Ngạo Sương là nghĩ ình nên hắn cũng không phản bác.

Thích Ngạo Sương nói xong thì Vi Ân Tư và Bối Sắt Phân Ni đứng lên, làm đại lễ với Kiều Nạp Sâm. Kiều Nạp Sâm cũng không bình tĩnh, khoát tay nói: “Được rồi, không cần cảm ơn ta đâu, cảm ơn đệ ấy ấy. Ta nể mặt đệ ấy nên mới giúp. Được rồi, ăn cơm, động đũa đi! Ta đói bụng lâu rồi.”

Mọi người nhìn nhau cười, bầu không khí rất hòa thuận.

Những ngày sau đó, đại hội bốn thành mở ra nhưng lần này không có mùi thuốc súng nữa. Ba thành cùng bắt tay nhau, thành Cụ Phong thì thu liễm sự sắc bén lại. Đại hội kết thúc trong không khí hòa bình . Thành Thiên Bảo lại đứng đầu một lần nữa.

Đại hội kết thúc thuận lợi, tình hình cũng thay đổi. Nhưng Thích Ngạo Sương không quan tâm những chuyện này. Bây giờ nàng chỉ lo chuyện Mạt Lý Na giao cho, điều tra mục đích thực sự của học viện Tinh Thần và cứu ca ca của nàng ấy.

Khi Thích Ngạo Sương trở lại học viện, cùng tới trình diện ở phòng làm việc của viện trưởng với Địch Thản Tư và Kiều Nạp Sâm. Nhưng trên hành lang lại gặp được một người.

Nữ tử tuyệt sắc kiều mị ấy thấy nàng thì nở nụ cười, cả người tản ra một luồng hơi thở thu hút người khác. Nàng ta đang dựa vào một cái cột, nhìn đoàn người Thích Ngạo Sương.

“Thích Ngạo Sương, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Á Sa Ni Na cười dịu dàng đáng yêu.

Thích Ngạo Sương không nói tiếng nào, sắc mặt Địch Thản Tư thì lạnh đi, cũng không nói gì. Mà Kiều Nạp Sâm thì hơi căng thẳng, đi tới lôi Á Sa Ni Na ra chỗ khác.

Thích Ngạo Sương từ chối cho ý kiến, im lặng đi về phía trước. Địch Thản Tư khẽ liếc mắt nhìn Kiều Nạp Sâm và Á Sa Ni Na, không lên tiếng, đi theo Thích Ngạo Sương.

“Á Sa Ni Na, tỷ tới đây làm gì?” Kiều Nạp Sâm vội vàng lôi Á Sa Ni Na ra.

“Đau quá đi. Buông tỷ ra!” Á Sa Ni Na thở phì phì, gạt tay Kiều Nạp Sâm ra.

“Tỷ tới đây làm gì?” sắc mặt Kiều Nạp Sâm lạnh xuống, hỏi một cách nghiêm túc.

“Này, đệ thật là khó hiểu! Tỷ cũng là đệ tử của học viện Tinh Thần đấy nhé. Có điều tỷ thường không ở đây thôi.” Á Sa Ni Na xoa cổ tay bị Kiều Nạp Sâm bóp đau, khó chịu trả lời.

“Làm ơn đi. Tỷ muốn chết à? Tỷ đi trêu ghẹo Thích Ngạo Sương làm cái gì? Chẳng lẽ tỷ không biết dục vọng chiếm hữu của Địch Thản Tư với đệ ấy rất mạnh à?” Kiều Nạp Sâm nhức đầu, nói.

Á Sa Ni Na hừ lạnh, xoa tay mình, không trả lời Kiều Nạp Sâm. Đợi tới lúc Kiều Nạp Sâm càng ngày càng gấp gáp mới liếc hắn một cái, nghiêm túc nói: “Đệ nghi ngờ một chuyện. Đó là thân phận của Thích Ngạo Sương.” Á Sa Ni Na chợt nói.

“Cái gì? Có ý gì? Thân phận của đệ ấy rất đơn giản, chính là đi lên từ vị trí thấp nhất. Có quan hệ rất tốt với thành chủ thành Thiên Bảo. Do A Nhĩ Đề Tư sắp xếp vào Thiên Đạo Môn, sau đó vượt qua khảo hạch mà vào học viện.” Kiều Nạp Sâm cau mày, trầm giọng nói lại lai lịch của Thích Ngạo Sương.

“Hừ! Quả nhiên không hồ là đi bán tin tức.” Á Sa Ni Na nói, vẻ mặt rất lơ đễnh, thấy mặt Kiều Nạp Sâm biến sắc thì mới nói thêm, “Được rồi, được rồi. Tỷ nói cho đệ tỷ nghi ngờ gì là được chứ gì.”

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?” Cho tới bây giờ Kiều Nạp Sâm không cảm thấy Thích Ngạo Sương có gì đáng nghi nên cũng không để ý lắm tới giọng điệu của Á Sa Ni Na.

“Tỷ nghi ngờ Thích Ngạo Sương không phải là nam nhân mà là nữ nhân!” mặt Á Sa Ni Na nặng nề, nghiêm túc khác thường mà nói.
phan 135Q4
phan 136
phan 137
phan 138
phan 139
phan 140
phan 141
phan 142
phan 143
phan 144
phan 145
phan 146
phan 147
phan 148
phan 149
phan 150
phan 151
phan 152
phan 153
phan 154
phan 155
phan 156
phan 157
phan 158
phan 160
phan 161
phan 162
phan 163
phan 164
phan 165
phan 166
phan 167
phan 168
phan 169 Q5
phan 170
phan 171
phan 172
phan 173
phan 174
phan 175
phan 176
phan 177
phan 178
phan 179
phan 180
phan 181
phan 182
phan 183
phan 184
List Quyen 4-5
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .